NHỚ TRẦN ĐĂNG KHOA
Lắng nghe hạt gạo làng ta
Bâng khuâng lại nhớ bé Khoa ngày nào
Kinh Thầy sóng nước lao xao
Cánh cò chớp trắng lạc vào cơn mưa
Kẽo cà kẽo kẹt võng đưa
Ông trời nổi lửa, cây dừa reo ca
Trăng từ đâu đến quê ta
Gọi trầu thức giấc cho bà ăn cau
Con Vàng chẳng biết đi đâu
Bác Giun đã mất ở sau vườn nhà
Khói bom kia đã lùi xa
Thầy cô giờ cũng chẳng ra chiến trường
Chỉ còn đây những yêu thương
Những luyến lưu, những vấn vương dại khờ
Chỉ còn đây những vần thơ
Những câu ca, những mộng mơ một thời
Và còn đây bé Khoa ơi
Góc sân nho nhỏ, khoảng trời mênh mông.
(Ảnh lấy từ mạng) |
No comments:
Post a Comment